Câu chuyện về Bông có thể tôi chưa kể hết, nhưng bấy nhiêu thôi cũng để tôi và những người từng quen biết Bông sẽ nhớ về một đầu bếp chân chính thực thụ với những món ăn độc đáo, sáng tạo và nụ cười cởi mở không lẫn vào đâu được…
“21 năm làm đầu bếp, với từng món ăn, tôi vẫn nấu như nấu
cho cha mẹ, anh chị mình ăn. Tôi nghĩ, món ăn phải có cái tài, cái tình, cái
tâm của người chế biến mới thực là món ngon. Tôi say đắm những món ăn quê mình,
các món ở Phú Yên đều mang đậm chất bình dân nhưng độc đáo, rất ngon và lành, rất
dễ tìm và rẻ. Tôi khao khát món ngon của vùng vạn chài khu vực duyên hải Nam
Trung Bộ không chỉ là món quà vô giá của riêng người dân Phú Yên mà là món quà
chung cho cả nước và xa hơn nữa món ngon Phú Yên là điểm nhấn quyến rũ giữ
chân, mời gọi bạn bè quốc tế đến và quay trở lại” – Bếp trưởng Nguyễn Văn Bông,
khách sạn KaYa - chủ nhân Chiếc Thìa Vàng vòng loại khu vực Nam Trung Bộ, tâm sự.
Những
vết sẹo chằng chịt trên đôi tay cậu bé 15 tuổi
Thầy Chiến, người
thầy dạy nấu ăn đầu tiên của anh Bông kể: “Hồi đó Bông mới 15 tuổi, người quắt
khô như cây bèo quẳng trên cát. Ba mẹ dắt Bông đến xin tôi dạy nấu ăn. Ngó thằng
nhỏ èo uột tôi biểu anh chị dắt con về đi, nghề bếp cực dữ lắm. Thằng nhỏ nhìn
tôi, ánh mắt nó sáng, giọng quả quyết: Con học được, thầy cho con học đi! Thiệt
tình lúc đó không biết thằng nhỏ sẽ đi tới đâu nhưng thấy nó nói chắc nịch, tôi
tin rồi Bông sẽ thành danh với nghề đầu bếp”.
Buổi đầu tiên, thầy Chiến cho
Bông phụ bếp một tiệc cưới thì Bông hiểu ngay thầy chẳng nói đùa khi nói nghề bếp
là nghề cực nhọc. Trắng đêm để chuẩn bị tiệc, hàng trăm thứ việc vụn vặt, tỉ mỉ
buộc phải thực hiện cẩn thận. Rồi cả ngày hôm sau bày tiệc, bổ sung món ăn, tất
bật, rộn ràng… Trường học của Bông là trong gian bếp mỗi gia đình khác nhau, bài
học là những tiệc cưới, tiệc thôi nôi, đám giỗ… Những buổi “thực hành” kéo dài,
có khi qua đêm đến sáng, Bông mệt nhưng Bông ráng, cố sức cưỡng cơn buồn ngủ muốn
kéo sụp mí mắt. Khi công việc tạm ổn, Bông ngủ ngay góc bếp giữa bộn bề mâm
bát, xoong nồi, dao thớt, khói bụi. Những nhát dao bén ngọt lia qua… tay, những
vết trầy xước chồng lên nhau chằng chịt. Mẹ cầm tay con trai xoa xoa rớm nước mắt:
“Cực quá không chịu nổi thì về nghe Bông”. Bông nhoẻn miệng cười: “Mới như vầy
mà cực chi đâu mẹ? Rồi con trai của mẹ sẽ trở thành đầu bếp nổi tiếng cho xem”.
Bếp trưởng Nguyễn Văn Bông, khách sạn Kaya (Phú Yên) vui sướng khi chọn được nguyên liệu
Đi học nấu, thầy
Chiến không lấy tiền học còn trả tiền phụ bếp cho Bông vì Bông sáng dạ, học một
biết mười, lại còn sáng tạo ra những món mới, ai ăn cũng khen. Mỗi tiệc được
vài chục ngàn, Bông mang hết tiền chạy thẳng ra… hiệu sách. Bông hớn hở khoe với
ông chủ hiệu sách là hôm nay Bông có tiền mua sách chứ không coi cọp nữa. Ông
chủ hiệu sách nói Bông thích cuốn nào thì cứ đọc, có tiền thì mua, không có tiền
thì cứ coi cọp, ông sẵn lòng. Ông trầm ngâm nhìn Bông say mê lựa sách. Ông
thương vị khách đặc biệt của hiệu sách này, ông tiếc cho cậu bé mới học xong lớp
7 thì phải bỏ học vì gia đình phá sản, đổ nợ, ông quý cái tính chịu thương chịu
khó của Bông, ông trọng cái khát khao hiện rõ trong đôi mắt sáng trong ấy khi
Bông cầm những cuốn sách học làm người của Nguyễn Hiến Lê đọc trước rồi tìm những
cuốn sách liên quan đến ẩm thực đọc sau. Bông đọc say mê lắm, nhiều khi đọc đến
hiệu sách hết giờ đóng cửa. Có lúc Bông ôm cuốn sách trên ngực nằm gọn trong
góc phòng đọc ngủ ngon lành. Ông thấy lạ, bằng tuổi Bông, bọn trẻ chỉ đọc truyện
tranh, còn Bông lại tìm sách làm người, sách triết học, sách dạy nấu ăn để đọc.
Ông nghĩ: “Rồi mai đây, thằng bé sẽ nên người, thành danh đây!”.
Đầu bếp Nguyễn Văn Bông bên những món ăn dự thi của mình
Theo thầy Chiến ba
năm thì thầy Chiến dắt Bông về… trả cho gia đình: “Con anh chị sang dạ quá, ba
năm nó học hết bí quyết của tui rồi. Tui nấu tiệc đám cưới không hà, để nó theo
tui riết sợ thui chột tài năng của thằng nhỏ. Anh chị xem chỗ nào được thì cho
nó đi làm hay là tìm thầy hay dạy cho nó đi. Coi nhỏ nhỏ vậy mà có lý lắm nhe.
Nó còn học hết “chiêu” gia truyền của ông thầy tui chính là ông già vợ tui nữa
đó”. Nói rồi thầy Chiến bóp mạnh vai cậu học trò nhỏ nói: “Cả đời thầy có đứa học
trò như con coi như đủ rồi! Ráng nghen!”.
18 tuổi anh làm bếp
chính cho quán “9 Thơ”. Đó là một quán lá bờ biển của đôi vợ chồng già chuyên nấu
những món đặc sản biển Phú Yên. Gọi là quán lá nhưng một ngày quán đón cả trăm
khách, ngày nào cũng đông đúc, thực khách đến Phú Yên rỉ tai nhau “Ăn đồ biển
Phú Yên thì phải đến 9 Thơ nghen!”. “Sức hấp dẫn của 9 Thơ là ở hắn nè! - Cô
chú Chín Thơ tự hào chỉ người đầu bếp cũ của mình - Hắn có duyên nấu ăn dữ lắm.
Nấu món nào ra món đó. Thứ chi vô tay hắn cũng ngon lành hết. Cô coi cuốn thực
đơn mà cô đang cầm là của hắn, 16 năm nay vẫn nguyên những món của hắn. Tụi tui
muốn giữ hắn lắm nhưng hắn như cánh chim muốn bay lên trời xa, muốn vượt qua biển
lớn. Hắn rời quán tui đi học, thành tài, thành danh, tụi tui cũng mừng. Từ ngày
hắn đi, quán tui ít khách hẳn dù tui mở rộng quán, khách quen đến hỏi hắn miết”.
Câu chuyện của Bông cứ thể được kể ra, ly rượu sóng sánh trên tay, Bông chỉ cười
khi nghe mọi người kể về mình. Trong sự im lặng, tôi nhận ra trong mắt Bông sự
xúc động đang kìm nén, xa xa tiếng sóng biển đập vào bờ kè vọng lại, gió đại
dương luồn vào quán. Bông đứng dậy lẳng lặng vào quán, nhanh tay làm một vài
món đãi mọi người ở quán cũ, nơi đầu tiên Bông khởi nghiệp.
Đội nhà hàng Kaya (Phú Yên) đoạt giải nhất vòng sơ kết khu vực Nam Trung bộ, Chiếc Thìa Vàng 2013
Bếp
trưởng KaYa - Chiếc Thìa Vàng vòng sơ kết Nam Trung Bộ
Bốn năm làm cho
quán 9 Thơ, Bông luôn nghĩ mình sẽ đi học tiếp, Bông khát học. “Muốn giỏi việc
gì thì phải tâm huyết với nó. Nếu chỉ làm cho xong việc thì không bao giờ giỏi
được”, Bông rất hiểu điều đó. Nhưng tâm huyết thôi chưa đủ mà còn phải có kiến
thức, sự hiểu biết. Người đầu bếp không chỉ biết cách sáng tạo ra các món ăn mới
để vừa miệng khách mà còn có vai trò tương tự như bác sĩ, phải có kiến thức cơ
bản về ẩm thực, biết cách phối hợp nguyên liệu, các phương pháp chế biến để món
ăn có giá trị phòng chữa bệnh… Những điều ấy, Bông đang thiếu. Bông quyết định
sẽ lấp đầy phần đã khuyết kia.
Ban ngày làm việc ở
quán 9 Thơ, tối Bông học bổ túc văn hóa, học xong lại theo thầy Chiến nấu tiệc
đám cưới. Ba thương con trai lén đến nói với thầy
Chiến: “Thằng Bông đến nấu đám, thầy đuổi nó về ngủ giúp tui. Sức vóc nó vậy,
tui lo nó chịu không nổi”. Ba nói thì nói vậy, thầy đuổi thì đuổi vậy, Bông nấu
tiệc cưới thì vẫn nấu. Bông cần tiền để học cao hơn.
Học xong bổ túc cấp
3, Bông xin nghỉ việc ở quán 9 Thơ xốc ba lô bắt xe đi Vũng Tàu thi Trung cấp.
Cô chú Chín Thơ ngân ngấn tiễn Bông, Bông siết thật chặt tay chú Chín: “Học
xong, con trở lại quán mình!”. Rồi Bông đỗ vào Trường Trung cấp Du lịch Vũng
Tàu.
Bông ước thời gian
một ngày dài hơn 24 tiếng để Bông có thể vừa học, vừa làm ở mọi nơi. Trong
phòng trọ chật vật chỉ đủ kê một cái giường, một chiếc bàn, một lối hẹp đủ dựng
chiếc xe đạp cũ, Bông trở về khi rất khuya, thậm chí có đêm anh không về để ngủ
nhưng sáng hôm sau người ta đã thấy Bông ở trên lớp. Bông không bỏ một buổi học
nào. Bông không biết đến nghỉ ngơi, Bông chỉ sợ thiếu thời gian để học. Bông làm thêm ở các quán ăn chỉ đủ số tiền tối
thiểu để đóng học phí, đóng tiền ăn ở và một số thứ lặt vặt khác, phần thời
gian còn lại Bông xin vào làm các nhà hàng, khách sạn lớn như nhà hàng Danh
Râu, khách sạn Rex, Vườn Cau... để phụ bếp không công, đổi lại cho Bông được học
từ các đầu bếp chuyên nghiệp. Bông học việc qua quan sát, anh tự trả lời câu hỏi
làm sao để món ăn vừa ngon, vừa lành, anh tự mày mò tìm công thức nấu nướng rồi
thử nghiệm chúng trong gian bếp nơi anh làm. Có tháng Bông cạn cả tiền ăn… cũng
bởi mê thử món mới.
Mệt, không tả được.
Cái mệt rất khác với cái mệt của cậu bé 15 tuổi theo thầy Chiến học nấu tiệc cưới.
Khi ấy, xong việc, Bông chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để đặt mình và ngủ. Cái mệt
khi Bông hơn 20 tuổi như ngấm từng tế bào, nhưng trong nội tâm của chàng trai
trẻ, một sự phản kháng mãnh liệt “ra lệnh” cho Bông không được lùi bước, Bông
phải cố gắng tranh thủ từng cơ hội, từng phút giây để dành dụm từng chút kiến
thức cho tương lai của mình. Khát vọng thành công lấn át đi sự mệt mỏi, trong
trái tim, tâm trí người trai trẻ. Chỉ có sự nỗ lực hết mình đi về phía bình
minh! Thỉnh thoảng bạn bè hỏi Bông: “Tại sao không kiếm cái nghề cho ra đàn ông
mà lại làm cái việc rúc vào xó bếp?”. Anh cười, nói: “Các cụ dạy học ăn rồi mới
học nói mà”.
Anh biết ở Việt
Nam, nhiều người vẫn có quan niệm người đàn ông phải làm những công việc trọng
đại hơn, bếp núc là công việc của phụ nữ. Nghề làm bếp chưa được đánh giá cao,
cho dù mọi người luôn luôn nghĩ rằng, ăn là nhu cầu cơ bản, ai cũng có nhu cầu
được ăn ngon, ăn sạch, ăn lành. Anh chỉ muốn sau này, những món mình nấu thực
khách sẽ quay lại lần thứ 2, thứ 3 để thưởng thức… Hạnh phúc của người đầu bếp
có lẽ cũng đơn giản như thế. Anh tin nghề bếp có giá trị riêng như tất cả các
nghề khác, dấn thân vào rồi chỉ có những đam mê!
Ra trường, nhiều
nơi mời anh ở lại như khách sạn Sao Biển, nhà hàng Hoàng Sương… ở Mũi Né. Nhưng
Bông nhớ Phú Yên, không nơi nào có những món ngon độc đáo như quê anh. Đâu chỉ
nổi danh với bò một nắng, cá ngừ đại dương… mà còn vô vàn những món ngon và lạ như:
bánh bèo Cô Mai núi Nhạn, bắp nướng muối é, chè “mít đác”, bánh tráng đông
bình, mắm con vắc…
Gành đá Đĩa (huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên) - Ảnh: P.Y
Anh
quyết định rời Vũng Tàu về “xứ nẫu”
Bông về quán 9 Thơ
như đã hứa. Quán lại nhộn nhịp đông vui, Bông có thêm cô học trò là con gái của
vợ chồng chủ quán 9 Thơ. Cô Chín nói: “Cho nó học thầy Bông để mai mốt Bông đi
thì còn có cái mà giữ chân khách chớ”. Quán 9 Thơ giữ chân Bông vỏn vẹn thêm… một
năm thì chú Chín nói: “Ở thêm với cô chú một năm vậy là đủ rồi, con không cần
phải thực hiện lời hứa đâu. Chú muốn mở cái quán 9 Thơ thiệt lớn cho xứng với
tài của con nhưng sức già, làm vầy thôi. Con cứ đi đi, nơi nào con muốn, con
phát triển được sự nghiệp. Nghe!”. Hai người đàn ông một già, một trẻ ngồi uống
rượu trước biển, gió lồng lộng thổi vào, Bông không nói được thành lời, nỗi xúc
động đã ngăn lại, lòng chú Chín bao dung và rộng lớn như biển ngoài kia.
Năm 2007, Bông đầu
quân cho khu du lịch sinh thái Thuận Thảo. Anh trải qua rất nhiều vị trí từ bếp
chính, tổng phụ trách trang trí món ăn, bàn tiệc, trợ lý cho tổng bếp trưởng, bếp
trưởng một khu, bếp phó cho khu Resort 5 sao Thuận Thảo… Năm 2011, anh chuyển sang
Khách sạn KaYa đảm trách chức vụ bếp trưởng. Huỳnh Hiếu Hạnh (Giám đốc khách sạn
KaYa) vui vẻ nói: “Anh Bông có lẽ mê bếp hơn mê yêu nên đến giờ vẫn ế đấy!
Không ngại khó khăn, bất kể giờ giấc, khi khách sạn cần là anh sẵn sàng… tung
chảo. Anh ấy làm mọi thứ đều rất quyết liệt và đặt cả trái tim của mình vào
công việc”.
Trò chuyện với anh
người ta dễ quên đi đó là một… đầu bếp. Anh kể những chuyện có vẻ không liên
quan đến nấu nướng, chỉ kể chuyện người, chuyện đời, chuyện quê kiểng nhưng rồi
sau cuối lại quay về với “gian bếp riêng mình”. Anh nói chuyện về bếp núc tự
nhiên như… thở, như thể những câu chuyện ấy là máu, là tim, ở sẵn trong tâm hồn.
Hỏi Bông rằng sao anh đam mê với bếp núc như thế, Bông lại cười hiền hậu: “Bếp
và mình à? Không, chúng mình chọn nhau đấy!”.
Bông đến với Chiếc
Thìa Vàng hết sức tình cờ. Một buổi sáng, phòng nhân sự hỏi anh có tham gia dự
thi Chiếc Thìa Vàng không? Ngày thi kề cận rồi, chậm nhất là 2 ngày nữa phải nộp
bản thực đơn. Anh đồng ý ngay mà chưa đọc thể lệ. Buổi tối Bông mới cầm thể lệ
để đọc, giật mình vì cuộc thi quá lớn… Bông mất ngủ cả đêm vì suy nghĩ về thực
đơn 4 món dự thi. Xứ Nẫu của anh vô vàn món ngon biết chọn món nào? Khuya muộn,
khi việc khách sạn đã xong, người ta vẫn thấy anh lui cui trong gian bếp. Hóa
ra anh thử nghiệm cách chế biến mới cho món ăn truyền thống đặc trưng nhà hàng
KaYa. Rồi Bông cũng chọn được 4 món dự thi “Bún sứa KaYa” (tên gọi là Làng chài
bất tận) là món chính trong menu, món thịt là bò một nắng Sơn Hòa dùng với muối
kiến vàng, món khai vị là gỏi da cá và dông nướng lá na, món tráng miệng là
bánh ít lá gai và rau câu mít KaYa”.
Bông chăm chút món
ăn như thể… người tình, đầy thương yêu và cẩn trọng. Món bún sứa hấp dẫn đến mức,
thực khách vừa ăn xong có thể… thèm dùng lại ngay lập tức. Gọi món bún sứa là
“Làng chài bất tận” bởi món là tập hợp những vị ngon, vị lành nhất của vạn chài
ven biển Phú Yên. Cá that lát sông Ba, sò huyết tươi đầm Ô Loan, ghẹ biển Phú
Yên cùng với tôm và thịt bằm tạo nên nồi nước dùng ngon đến… giọt cuối cùng.
Bát bún sứa KaYa có đủ âm dương ngũ hành, cùng với chất vi lượng, đủ thành tố,
tạo nên tác phẩm hoàn hảo với vị chua, chát, ngọt giòn, dai, cay, thơm. Món này
là món giúp tăng cường sinh lực cho nam giới và giúp lấy lại sức khỏe cho người
bệnh, người già và trẻ em. Điều này khiến Ban giám khảo thích thú. Bông và những
cộng sự của mình đã xuất sắc giành giải nhất vòng loại Nam Trung Bộ, tiếp tục
vào vòng bán kết khu vực phía Nam.
Bông hăm hở chuẩn
bị cho vòng bán kết. Với món khai vị đầu tiên Gỏi bao tử cá ngừ đại dương, mắt
cá ngừ tiềm thuốc bắc, cá ngừ đại dương mù tạt, món thứ hai là Bóng lạc thả tóc
tiên, món thứ ba là vịt hấp hoa sen dùng với cơm muối É và cuối cùng là chè
KaYa. Anh được trao chứng nhận giải Nhì toàn Miền Nam lọt vào 1 trong 15 đội
tham gia vòng Chung kết Chiếc Thìa Vàng tổ chức tại Minh Sáng Plaza.
Trước khi vào vòng
chung kết, Bông cùng mọi người tham quan nhà máy gốm sứ Minh Long I. Anh sững sờ
ngắm ngọn lửa đang rừng rực cháy lên, dưới sức nóng của lửa từng một lần khiến
anh ngất xỉu trong một lần nấu tiệc cưới… Nhưng ngay giây phút ấy, ngọn lửa mà
anh nhìn thấy ở Minh Long I đẹp lộng lẫy, hiện vật gốm không khác nào một cơ thể
sống, một vũ trụ thu nhỏ trong đó có sự kết hợp hài hòa của Ngũ Hành là Kim, Mộc,
Thủy, Hỏa và Thổ. Anh ngắm ngọn lửa thiêng say mê, những sản phẩm gốm sứ tuyệt
mĩ sẽ được ra đời từ đây. Bỗng dung anh thấy mình hạnh phúc…
Anh
dừng lại ở vòng chung kết… Nhưng khát khao, hy vọng thì còn nguyên ở đó
Anh nói với chúng
tôi về tương lai, về sự phấn khích mà Chiếc Thìa Vàng mang lại cho những người
đầu bếp như Bông, những người đang từng ngày kỳ công tỉ mỉ với bộn bề xoong chảo
và những ngọn lửa. Đôi mắt rất hiền của chàng trai sinh năm 1979 sáng lên:
“Mình tham dự nhiều cuộc thi, nhưng thật sự không cuộc thi nào sống động, gập
tràn cảm xúc, chân thật và kịch tính như Chiếc Thìa Vàng. Điều quý nhất là mình
đã được học rất nhiều từ Chiếc Thìa Vàng. Người đầu bếp không đơn thuần chỉ là
chế biến món ăn, làm đầu bếp đòi hỏi rất rất nhiều kỹ năng mà mình phải học
mãi. Nghề bếp không bao giờ ngừng lại và mình cũng vậy. Mình sẽ tiếp tục học tập,
rèn giũa bản thân để tiếp tục thi tài với Chiếc Thìa Vàng 2014 và xa hơn góp phần
đưa ẩm thực Việt Nam bước ra thế giới”.
Bông về Phú Yên,
anh đứng trước biển trầm ngâm nghĩ về con đường đã đi qua. Mỗi món ăn với anh đều
gắn liền với những trải nghiệm cuộc sống quý báu. Mỗi chặng đường, dù cố gắng đến
mấy cũng phải có lúc dừng. Anh đã cùng cuộc đua Chiếc Thìa Vàng nhưng không phải
là bỏ cuộc mà để nghỉ ngơi lấy sức cho trải nghiệm kế tiếp. Anh nỗ lực cho điều
lớn lao hơn, đưa món ăn dân dã lên một đẳng cấp mới.
Tôi rời Phú Yên
khi trời chập choạng tối, tháp Nhạn đã sáng đèn và những cung đường miền Trung
trước mắt chạy dài thăm thẳm. Bông tiễn tôi bằng nụ cười hiền và đôi mắt biết
cười ngự trên gương mặt dễ mến. Câu chuyện về Bông có thể tôi chưa kể hết,
nhưng bấy nhiêu thôi cũng để tôi và những người từng quen biết Bông sẽ nhớ về một
đầu bếp chân chính thực thụ với những món ăn độc đáo, sáng tạo và nụ cười cởi mở
không lẫn vào đâu được…
Chiếc Thìa Vàng
Bài
viết đã được in trong ấn phẩm Chiếc Thìa Vàng & Tinh hoa ẩm thực Việt mùa đầu
tiên.
Chiếc Thìa Vàng & Tinh hoa
ẩm thực Việt là bộ sách chuyên về ẩm thực, được phát
hành song song với chương trình Chiếc Thìa Vàng, gồm nhiều món ăn dân dã,
truyền thống của nhiều địa phương Việt Nam; những
chân dung đầu bếp thực thụ; những chia sẻ chân tình của người ước ao đưa ẩm
thực Việt vươn tầm quốc tế…
Ấn phẩm có bán tại hệ thống các nhà
sách Phương Nam và các showroom của Công ty Minh Long I trên toàn quốc.